TLV: Kể lại 1 việc tốt em đã làm.
Trong cuộc sống đôi khi cho đi cũng là một sự nhận lại. Khi làm điều tốt cho người khác thì chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc
Đường từ nhà em đến trường cũng không xa lắm nên từ khi lên cấp 2 bố mẹ đã cho em tự đạp xe đến trường. Hằng ngày, khi đi qua đoạn đường gần cổng trường em vẫn hay nhìn thấy một bà cụ ngồi bán vài thứ đồ nhỏ như cái quạt, cái bấm móng tay, móc chìa khóa hay khẩu trang, ... Hôm nào cũng vội đến trường rồi lại vội đạp xe về đá bóng với mấy cậu bạn hàng xóm nên em chẳng bao giờ dừng xe lại trước gánh hàng của bà. Một hôm, tình cờ xe đạp em bị hỏng, nên e phải dắt xe về. Khi dắt xe chầm chậm qua chỗ bà hay ngồi em mới thấy rõ khuôn mặt bà. Chắc bà tuổi cũng đã cao, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt như có nét gì đó buồn rầu. Không hiểu sao em cứ đứng ngẩn người ra nhìn từng cử chỉ hành động và ánh mắt bà. Có lẽ bởi cái nhìn nhân từ hiền hậu của bà khiến em nhớ đến người bà yêu quý của mình. Vì trời đã gần tối, xe lại hỏng mà em cũng không có tiền để mua giúp bà thứ đồ gì nên em đành ra về. Không biết bà có người thân không? Sao bà già yếu như vậy mà vẫn phải rong ruổi ngoài đường trong những ngày hè nắng nóng như vậy? Sáng hôm sau, em lại đạp xe đến trường như mọi ngày nhưng hôm nay em không quên hướng ánh nhìn ra phía bên đường bà cụ hay ngồi. Bà vẫn ngồi ở đó như mọi khi. Khi tan học, em đã dừng xe và đi về phía bà ngồi. Dù biết không thể cho mua bà thứ gì nhưng em vẫn ngồi để hỏi han, trò chuyện cùng bà. Bà ngồi kể chuyện gia đình của bà cho em nghe như thể em là một người bà đã quen biết từ lâu. Có lẽ bình thường bà cũng không có ai để tâm sự cùng. Nghe chuyện em mới biết, chồng bà đã mất từ lâu, con trai bà vừa mất do tai nạn, ở nhà vẫn còn con dâu và một cậu cháu trạc tuổi em. Bà đi bán hàng kiếm thêm chút tiền để con dâu bà đỡ vất vả. Em ngồi nghe mà nước mắt cứ trào ra, chỉ biết nắm thật chặt bàn tay nhăn nheo của bà. Em chỉ biết hỏi thêm: - Thế hôm nay bà đã ăn gì chưa ạ? Bà có đói không ạ? Bà nói bằng giọng chậm rãi: - Sáng bà ăn tạm mấy cái bánh mì rồi. Bà không đói đâu. Em thương bà lắm nhưng không biết làm cách nào. Tối đó, em cứ trằn trọc mãi không thể ngủ được. Hình ảnh bà cụ bán hàng rong lúc chiều cứ hiện về trong tâm trí em. Em chợt nảy ra ý tưởng là mình sẽ mang cơm trưa cho bà cụ để bà không phải ăn bánh mì qua bữa nữa. Sáng hôm sau em em kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe và nói ý định của em với mẹ. Mẹ rất mừng và ủng hộ việc làm của em. Mẹ đã chuẩn bị cho em hai hộp cơm trưa, một hộp cho em và một hộp cho bà cụ. Em vui vẻ đạp xe đi học, đến nơi em liền chạy ra đưa hộp cơm cho bà: - Bà ơi, trưa nay bà lấy cơm trong hộp này ăn nhé. Cơm mẹ cháu nấu ngon lắm ạ. Bà đừng ăn bánh mì nữa. Ban đầu bà không chịu nhận vì nghĩ em nhịn đói để đưa cơm cho bà. Em giải thích bà mới chịu nhận. Bà nắm lấy tay em và nói: - Bà cảm ơn cháu nhiều nhé! Bà sẽ ăn thật ngon! Kể từ hôm đó, hôm nào em cũng đem cơm cho bà như một thói quen. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà em thấy thật hạnh phúc giống như trút được một gánh nặng nào đó trong lòng
Hôm đó về nhà em về nhà mà sao thấy hạnh phúc và hào hứng đến lạ.Khi em kể cho ba mẹ , ai cũng khen em là một đứa trẻ ngoan ngoãn và giàu tình cảm. Hôm đó em vui lắm .
$\textit{Ru}$
Tiếng Việt là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc. Hãy yêu quý và bảo vệ ngôn ngữ của chúng ta, đồng thời học hỏi và sử dụng nó một cách hiệu quả!
Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều và chúng ta sắp phải xa trường lớp, thầy cô, bạn bè thân quen. Đây là năm mà chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hãy tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hãy tự tin và luôn cố gắng hết mình!
Copyright © 2024 Giai BT SGK