văn học sinh giỏi lớp 5 kể 1 câu chuyện mà em được chứng kiến hoặc tham gia thể hiện về lòng trung thực
$#Arii$
`⇒` Lòng trung thực là một trong những phẩm chất và đức tính quý báu, cao đẹp nhất mà ai ai trong số chúng ta cũng cần phải trang bị và sở hữu cho riêng mình. Nó không chỉ đơn thuần được thể hiện thông qua việc nói sự thật mà còn là sự hiển nhiên và thành thật trong mọi hành động, lời nói và ý định của mỗi cá nhân. Ngay cả khi ở bất cứ nơi đâu, ngay tại thời điểm nào, trong cuộc sống muôn màu muôn sắc này, sự thành thật vẫn còn lảng vảng và hiện hữu xung quanh ta từng ngóc ngách, từ lẻo đường đến ngõ phố, thôn quê... Sự trung thực không cứ gì được đánh giá thông qua việc phân chia giai cấp hay chức quyền, ai cũng có thể thực hiện nó, ai cũng đều có những lợi ích và sự bình đẳng riêng. Và chính sự chứng kiến của tôi đã phản ánh thực tâm chính cái thứ lòng thủy chung, thành thật ấy trong một cuộc đời bi thương nhưng đầy rẫy sự nhân từ của một lương tâm đáng ngưỡng mộ `-` người ăn xin già.
Chuyện xảy ra cách đây cũng khá lâu, theo trí nhớ mập mờ của tôi thì chắc tầm lúc tôi khoảng `10` tuổi. Hôm ấy là một buổi sáng bình thường, mọi thứ quanh tôi vẫn như thường lệ, không một chút thay đổi. Nhưng chính cái sự bình thường ấy lại khiến tôi phải nhớ mãi một tấm gương...
Trên con đường đến trường vốn thân quen ngày ấy, tôi bắt gặp một cụ già ngồi bên đường. Áo quần thì rách rưới, người thì gầy cọp mà đem phần đáng thương. Nhìn mà trông ông ấy tội lắm! Với tấm thân đầy rẫy những thương tích, ông một mình lê lết bên đường xin từng miếng cơm, manh áo. Chắc ông cụ đói lắm, đói tới mức chân tay rã rời, đến chiếc mũ rơm lả tả trên tay cầm còn chả vững cơ!
Trên con phố tấp nập người qua lại, hàng trăm ánh mắt vẫn lướt qua ông một cách tàn nhẫn mà chẳng chút do dự. Bỗng, một tờ tiền `200` nghìn rơi ra. À, đó là tiền của một người đi đường đánh rơi. Quả thật là ông Trời không lấy đi của ai tất cả, tờ tiền ấy không sao hiểu nổi, nó lại bay và rơi ngay dưới chiếc mũ của ông cụ. Trước tình cảnh lúc bấy giờ, tôi cứ nghĩ ông sẽ sử dụng số tiền đó để mua đồ lót dạ ăn tạm. Nhưng không, mặc cho cái nghèo, cái đói, lòng tự trọng của một con người ăn xin giàu sự kiên cường ấy lại bỗng nổi lên. Ông không do dự mà ngay lập tức gọi người phụ nữ vừa đi qua ấy lại. Ông khẽ nhặt tờ tiền lên, nhẹ nhàng phủi đi những bụi bẩn còn lấm lem trên đất và trả lại cho cô gái kia. Cô nàng xúc động mà không khỏi biết ơn ông cụ, cô ấy nhẹ nhàng tới nói lời cảm ơn và dành tặng cho ông một cái ôm đầy yêu thương. Có lẽ vì cô ấy là sinh viên, chưa có gì để cho ông cả nên chỉ có thể trả lại bằng chính sự trân thành và hơi ấm tình thương. Số tiền mà nãy cô ấy làm rơi cũng là tiền để cô trang trải cuộc đời còn dang dở trên thành phố. Mặc cho là vậy, ông cụ vẫn không hề oán trách cô mà chỉ nở một nụ cười đầy sự mến hậu. Chính nụ cười ấy đã khiến tôi bừng tỉnh. Có vẻ như, đối với ông, sự hạnh phúc khi giúp đỡ được người khác bằng chính lòng trung thực của mình còn đáng giá hơn sự hèn hạ, kém trung thực trong tình cảnh của cái nghèo, cái đói.
Hồi sáng, mẹ có cho tôi một chút tiền ăn sáng. Nhưng với tình cảnh lúc bấy giờ, tôi chỉ biết lặng lẽ tiến đến mà dành tặng số tiền ấy cho ông `-` người ăn xin giàu lòng trung thực đã góp phần cao cả trong việc cứu dỗi cuộc đời của người khác. Mặc dù rất biết ơn tôi, ông liên tục quỳ lạy và cảm ơn rối rít. Nhưng cái đói ấy ông lại gạt sang một bên, ông vẫn gặn hỏi và cố gắng từ chối chỉ vì sợ tôi đói. Đến cuối cùng, tôi đã ung dung bước tới trường với một chiếc bụng đói nhưng đầy rẫy niềm vui, sự hạnh phúc khi vừa giúp đỡ được chính mình, giúp đỡ được người khác.
Trước sự trung thực mà giàu lòng nhân hậu của cụ ông hồi sáng, tôi lại càng thêm trân trọng cuộc sống hơn. Bởi, ngoài thế giới rộng lớn kia còn có biết bao những mảnh đời bất hạnh khác, họ thiếu thốn và thiệt thòi hơn tôi rất nhiều. Nhưng ẩn chứa sau cái khốn khổ ấy, là một trái tim nhân hậu, thủy chung mà giàu lòng trung thực sâu sắc.
Tiếng Việt là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc. Hãy yêu quý và bảo vệ ngôn ngữ của chúng ta, đồng thời học hỏi và sử dụng nó một cách hiệu quả!
Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều và chúng ta sắp phải xa trường lớp, thầy cô, bạn bè thân quen. Đây là năm mà chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hãy tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hãy tự tin và luôn cố gắng hết mình!
Copyright © 2024 Giai BT SGK