Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 VÌ ĐÓ LÀ BỐ Ở lớp học của anh Bi rất nhiều điều kì lạ. Lớp học ấy hẳn nhiên...
Câu hỏi :

VÌ ĐÓ LÀ BỐ Ở lớp học của anh Bi rất nhiều điều kì lạ. Lớp học ấy hẳn nhiên khác các lớp học bình thường vì chỉ dành cho những cô bé cậu bé đặc biệt. Có anh kia hát rất hay, thuộc dễ đến cả trăm bài hát nhưng không biết nói. Có anh chỉ toàn nói tiếng Anh chứ không nói tiếng Việt, có chị chỉ suốt ngày thích làm toán nhưng không biết tập đọc. Còn anh Bi của Thảo Chi không giao tiếp với mọi người bình thường nhưng anh lại bơi cực giỏi. Có lần anh còn cứu được hẳn một bạn suýt chết đuối. Và trong lớp học ấy, đã vài lần theo mẹ đưa anh Bi đi học, Chi nhận thấy các bố mẹ cũng đặc biệt không kém. Có bác là mẹ của một anh lớn ngồng. Hai mẹ con vẫn thường chơi ném bóng cho nhau chụp. Anh cao hơn cả bác ấy nhưng chụp bóng cực dở, đa phần bị hụt dù quả bóng ném qua rất chậm. Mỗi lần anh chụp được một trái bóng bác ấy lại cất giọng rộn rã Trời ơi, con tui giỏi quá, giỏi quá nè. Có cô thì lần nào bắt gặp Chi cũng trông thấy hai mẹ con lúi húi bên bụi hoa hồng hỏi: Ốc sên ơi, ốc sên có nhà không ra chơi với bé Bơ đi. Ốc sên đi học rồi à? À, thì ra ốc sên đi học rồi. Có mấy câu nhàm chán vậy thôi mà lần nào gương mặt mẹ con nhà bé Bơ cũng hết sức vui vẻ. Đặc biệt nhất là một chú xăm trổ đầy mình. Tay chú có một bông hoa hồng đỏ sẫm nhưng chân lại có con rồng phun lửa thâm sì. Bông hoa hồng kéo dài từ bắp tay xuống tới khuỷu tay đập ngay tầm mắt nhìn. Khi chú mặc quần short chở con đi học, Thảo Chi và các bạn nhìn thấy con rồng phun lửa đều co rúm người lại vì sợ. Con trai chú học chung lớp anh Bi, dĩ nhiên cũng là một cậu bé đặc biệt. Em ấy thường chạy lăng xăng như thể không có khả năng định hướng, đầu thường xuyên không bị thâm bầm thì mọc một cục u tròn ủm. Chỉ khi có tiếng chuông điện thoại của ai đó gọi, em ấy sẽ làm như thể có một cái phanh, phanh kít mình lại ngay lập tức. Lúc ấy, từ bố, các thầy cô của em và cả các phụ huynh khác đều hiểu rằng, cần phải đưa điện thoại cho em để em bấm nốt xanh xanh chấp nhận cuộc gọi rồi đưa lại cho mình. Mọi người sẽ hoan hỉ cảm ơn em như thể em giúp làm một việc tốt. Và em sẽ hoan hỉ chơi tiếp trò chạy loanh quanh của mình. Chuyện sẽ không có gì đáng nói khi ông bố xăm trổ đầy mình phải luôn vội vã năn nỉ phụ huynh mới cho phép cậu nhóc được giúp đỡ khi có tiếng chuông điện thoại. Nhiều người dĩ nhiên không hiểu vì thấy việc ấy đúng hơn là rất phiền. Nhưng rồi, cũng như ông bố, họ đều chịu thua tính ương ngạnh của một cậu nhóc tự kỉ. Thảo Chi nhìn chú ấy lúc đó rất đáng thương. Đáng thương hơn cả là chiều qua, khi một cô giáo mới đến lớp. Cô nhanh tay tắt ngay điện thoại khi đổ chuông trước giờ học. Trời đất ơi, mặt cậu nhỏ ngay lập tức từ trạng thái hoan hỉ chuyển sang ngơ ngác và lập tức đỏ bừng lên giận dữ. Không nói thì ai cũng biết, cậu lăn đùng ngay ra đất xoay vòng vòng ăn vạ. Mặc kệ đất cát dây dính khắp áo quần, tay chân, mặt mũi. Một vài phút sau đó thì toàn thân cậu bé run lên bần bật vì khóc nấc, mặt mũi tèm lem nước mắt và đất cát. Ông bố tội nghiệp ôm nghiền lấy con. Thằng bé cố vùng trong bàn tay xăm trổ chắc nịch của ông. Và ông cứ ghì lấy khi nó đang khóc òa. Ông xoa xoa bàn tay xăm trổ ấy dọc từ trên đầu xuống sống lưng thằng nhỏ. Ông hát khe khẽ một bài hát mà Thảo Chi cũng thích: "À ơi à ơi, con ngủ cho ngoan, giấc mơ sẽ mang, đầy lời mẹ ru... ". Thảo Chi lẩm bẩm hát theo. Giọng hát của cô bé to dần, to dần. Giọng hát trong veo hòa vào giọng hơi khan nhưng cực ấm của ông bố đang rất dịu dàng dỗ dành con mình. Thằng bé ngưng khóc, hơi ngạc nhiên đưa mặt nhìn lướt qua Thảo Chi. Rồi nó gục đầu lên vai bố nó một cách hiền ngoan. Trong khoảnh khắc ấy Thảo Chi thấy cánh tay xăm trổ hoa hồng đâu có dữ dội dễ sợ. Nó cũng dịu dàng ấm áp như thể tay bố mỗi lần xoa lưng cho cô nhỏ. Mẹ nói đơn giản vì chú ấy cũng là một người bố. Mà Thảo Chi biết, có một điều cực kì chắc chắn, rằng mỗi ông bố đều có tình thương vô bờ bến dành cho con mình. Và trẻ con, dù có ăn và uống sữa nhiều đến mấy cũng sẽ không thể nào lớn nổi khi thiếu tình thương ấy. ?Rút ra bài học từ văn bản trên?

Lời giải 1 :

Bài học em rút ra là: tình thương của bố, mẹ là thứ tuy không thể nuôi lớn chúng ta nhưng là thứ nuôi dưỡng tâm hồn ta, là thứ không thể thiếu trong quãng đời khi còn bé của chúng ta. Vì vậy, chúng ta hãy biết trân trọng những giây phút được ở bên bố mẹ. Đừng đợi đến khi bố, mẹ mất mới hối hận vì đã không ở bên cạnh bố, mẹ.

$#Nhi$

 

Lời giải 2 :

Bài Làm

 Sau khi đọc văn bản trên , em đã rút ra được bài học vô cùng sâu sắc . Cha mẹ là người sinh chúng ta ra , cho chúng ta ăn học , nuôi dậy chúng ta lớn khôn . Họ có thể bất chấp cả tính mạng để cho ta một tương lai tốt đẹp . Vì vậy mỗi người chúng ta cần phải biế yêu thương cha mẹ của mình , trân trọng những phút giây được ở bên cha mẹ mình .

`⇒` Hãy biết trân trọng và yêu thương bố mẹ khi họ còn ở bên bạn.

Bạn có biết?

Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!

Nguồn :

TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự lớp 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một chuỗi quay mới lại đến và chúng ta vẫn bước tiếp trên con đường học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính, hãy luôn kiên trì và không ngừng cố gắng!

Nguồn :

sưu tập

Copyright © 2024 Giai BT SGK