Viết văn thuật lại một sự việc
Tôi là một cô bé rất ham chơi nhưng lại rất ngại học, ngại làm. Mọi việc bố mẹ giao cho tôi, tôi đều đùn đẩy cho anh trai. Mà anh trai tôi lại rất chăm chỉ, thương chiều em nên tôi càng ngày càng lười. Một hôm, anh trai tôi bị mệt, phải cần nghỉ ngơi. Mẹ sai tôi quét nhà và lên học bài. Thế là tôi chạy vào buồng, gọi anh dậy và nhờ anh quét nhà hộ, sau đó là làm bài thay tôi. Mẹ tôi đứng ở ngoài nghe vậy, gọi tôi ra và quát mắng một hồi, rồi chạy lên phòng. Tôi khóc và nghĩ: “Giá như mình trở thành một con vạc thì thích nhỉ, chả phải quét nhà, cắm cơm và cả không phải học bài nữa chứ. Thích thật! chỉ việc ăn rồi đi chơi! Không ngờ, Bụt nghe thấy những điều đó và biến tôi thành con vạc trắng muốt, xinh xắn. Tôi rất sung sướng vì điều ước đã thành sự thật.
Ở thế giới loài vật, tôi có được một người anh là Cò. Anh Cò rất chăm ngoan, học giỏi và đặc biệt là rất yêu tôi, chiều chuộng, chăm bẵm tôi y như người anh ở thế giới loài người vậy. Vẫn quen thói cũ, cứ ăn rồi đi chơi, tôi chẳng chịu giúp anh Cò bắt tôm, cá còn tôi cứ lêu lổng. Rồi đến một hôm trời mưa tầm tã, giông gió âm âm. Anh Cò xanh xao của tôi đang ốm nặng, ngồi dậy lo lắng hỏi tôi: “ Trời mưa to thế này, em có đi kiếm mồi được không. Tôi nhíu mày và nói ngay:” ứ ừ… em không đi được đâu, anh đi đâu thì đi, em không đi đâu! Mà bây giờ đang mưa to, em lại chân yếu cánh mềm, có bay đi kiếm mồi cũng chẳng kiếm được mồi!”. Anh Cò lại hỏi nữa: “Em có đói không hả Vạc”. Tôi hớn hở trả lời:” Có. Có chứ! Bụng em đang réo lên ầm ầm đây này. Từ sáng đến giờ em chẳng được con tôm, con tép nào vào bụng cả. Anh định đi kiếm mồi à?” Anh Cò trả lời bằng giọng yếu ớt: “Ừ ừ! Anh sẽ đi kiếm mồi về cho em”. Thế rồi anh Cò lại bay đi, đôi cánh nặng trĩu. Ở nhà, tôi đóng kín cửa, lên giường đắp chăn ngủ, không bận tâm đến anh trai bên ngoài ra sao. Ngủ xong, vẫn không thấy anh mình về, lòng tôi lại chắc mẩm, chắc có nhiều tôm cá quá nên anh nán lại bắt thêm ý mà. Nhưng lạ lắm, tôi chờ đến chập choạng tối vẫn không thấy anh về liền bay đi tìm anh. Tới nơi, tôi thấy anh Cò đang nằm bẹp trong bẫy của bác nông dân, tôi cố gắng kéo anh thoát ra ngoài. Tôi nặng nhọc khiêng anh về tổ, anh Cò đầm đìa máu vẫn cười với tôi và nói: “Em có đói không? Anh cho em này”. Anh Cò mớm cho tôi một con cá diếc nhỏ rồi trút hơi thở cuối cùng. Anh Cò đã ra đi mãi mãi với một nụ cười hiền từ để lại cho một đứa em vô tâm là tôi. Giá như tôi siêng năng hơn một chút, giá như tôi đừng bắt anh đi kiếm mồi thì anh Cò yêu dấu của tôi đã không chết như thế này. Tôi ngồi bên xác anh khóc gần như kiệt sức rồi đem mai táng anh ở cánh đồng gần nhà. Bụt biết tôi đã nhận ra mọi lỗi lầm của mình, bèn cho phép tôi được trở về thế giới loài người.
Về tới nơi, tôi vội chạy vào giường anh, ôm chầm lấy anh và xin lỗi tất cả. Sau này, mỗi khi nhớ đến câu chuyện của tôi và anh Cò ở thế giới loài vật tôi lại khóc, tôi lại càng ân hận và điều này đã là động lực rất lớn để giúp tôi trở thành một con người trưởng thành.
Trải nghiệm là một nguồn kiến thức và bài học vô cùng quý báu. Điều này làm cho tôi luôn đánh giá cao mọi trải nghiệm mà mình được trải qua, đặc biệt là những trải nghiệm chia sẻ cùng bạn bè.
Vào kỳ nghỉ hè vừa qua, tôi và người bạn mới quen là Ánh Tuyết đã quyết định tham gia vào câu lạc bộ Tiếng Anh của trường. Tuyết là bạn cùng lớp mà tôi mới kết bạn. Tuy chưa lâu, nhưng chúng tôi đã trở nên thân thiết và gắn kết như những người bạn thân từ lâu. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm thú vị. Trong đó, buổi sinh hoạt đầu tiên của câu lạc bộ là điều tôi nhớ nhất.
Vào một buổi sáng, sau khi chuẩn bị đầy đủ, tôi đến nhà Ánh Tuyết và cùng nhau đạp xe đến trường. Khi đến trường, chúng tôi cất xe và bước vào phòng học của câu lạc bộ. Chào đón chúng tôi là cô Thu, người là chủ nhiệm của câu lạc bộ và cũng là giáo viên dạy Tiếng Anh ở trường. Ngoài ra, còn có một số thành viên khóa trên khác đã có mặt. Tôi và Ánh Tuyết tìm ghế và ngồi lại.
Buổi sinh hoạt đầu tiên của câu lạc bộ bắt đầu khoảng tám giờ. Trước hết, cô Thu đã giới thiệu về bản thân và giới thiệu về câu lạc bộ. Sau đó, các thành viên khóa trên đã biểu diễn một tiết mục văn nghệ để chào mừng chúng tôi - những thành viên mới. Bài hát được biểu diễn là "Trouble Is A Friend" - một bài hát tiếng Anh mà tôi rất thích.
Kết thúc phần chào hỏi, các thành viên trong câu lạc bộ đã có thời gian để làm quen với nhau. Mỗi thành viên được yêu cầu tự giới thiệu bằng tiếng Anh và kể một chút về bản thân. Tiếp theo, cô Thu đã tổ chức một số trò chơi thú vị. Tôi và Ánh Tuyết đã tham gia trò chơi "Ai nhanh hơn". Trong trò chơi này, mỗi đội sẽ được bốc thăm để nhận một chủ đề và phải tìm các từ vựng tiếng Anh liên quan trong vòng năm phút. Đội của chúng tôi đã bốc thăm chủ đề "hoa quả" và chúng tôi đã nhanh chóng nghĩ ra và viết được nhiều từ vựng. Kết quả cuối cùng, đội của chúng tôi đã về nhì
Tiếng Việt là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc. Hãy yêu quý và bảo vệ ngôn ngữ của chúng ta, đồng thời học hỏi và sử dụng nó một cách hiệu quả!
Lớp 4 - Năm thứ tư ở cấp tiểu học, kiến thức ngày một tăng và chúng ta sắp đến năm cuối cấp. Hãy chú trọng hơn đến học tập, đặt mục tiêu rõ ràng và không ngừng nỗ lực để đạt được!
Copyright © 2024 Giai BT SGK