Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 viết bài văn trình bày cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc...
Câu hỏi :

viết bài văn trình bày cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc KO CHÉP MẠNG

Lời giải 1 :

Bạn đã từng nghe thông điệp “Mắc lỗi để trưởng thành” chưa? Biết đó chân lí, đó là điều tôi vô cùng tâm đắc. Những lỗi lầm luôn khiến tôi phải suy nghĩ, sâu não, lo lắng rất nhiều. Đó là một sự việc mà tôi không hề muốn mình mắc phải chút nào, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn mắc và đặc biệt là lần này. Tôi đã nói hỗn với mẹ và phải suy nghĩ về điều đó rất nhiều.

  Cách đây tầm nửa tháng gì đấy, tôi muốn mẹ mua cho một đôi giày mới và đã ngỏ ý xin mẹ mua cho. Vẻ mặt mẹ có vẻ trầm tư rồi nói:

- Ừ, để vài hôm nữa mẹ mua.

 Tôi giậm giật quay gót, vừa vùng vằng vừa nói trong bực tức:

- Mẹ lúc nào cũng để mấy hôm nữa, mấy hôm nữa. Sao mẹ không bảo để sang năm mẹ mua luôn đi?

Tôi vừa nói dứt câu, biết mình lỡ lời nhưng lời nói thốt ra như như tên rời khỏi cung, đạn bay khỏi nòng, làm sao làm sao mà thu hồi được. Các cụ bảo: “Sẩy chân đỡ được, sẩy miệng không đỡ được đâu.” cấm có sai chút nào. Lời tôi vừa dứt, nét buồn đã đượm trên gương mặt mẹ. Đôi mắt chớp chớp để ngăn dòng nước mắt, làn da tái nhợt, mẹ lầm lũi đi vào nhà. Tôi chôn chân ở sân và cảm nhận nỗi buồn, sự bất lực của mẹ trước câu nói của mình. Có lẽ mẹ buồn và thất vọng về tôi lắm. Nhưng điều đó chưa là gì mà điều khiến tôi sợ hơn là những lần trước, khi mắc sai lầm, mẹ hoặc nạt, hoặc đánh đòn, nhẹ cũng là một bài ca không bao giờ quên… Vậy mà lần này cái im lặng của mẹ làm tôi bất an lo lắng.

Những ngày sau đó, mẹ vẫn làm mọi việc, vẫn chăm sóc anh em tôi một cách chu toàn, vẫn vì các con mà tất bật từ sáng sớm đến tối khuya không một lời than vãn. Mẹ vẫn trò chuyện hỏi han chỉ là ít cười, ít kể chuyện nọ kia như mọi khi. Nét mặt đượm buồn như đang ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín. Thấy vậy, tôi ước thà mẹ cứ đánh cứ mắng rồi xong như những lần trước còn hơn. Như này, tôi thấy có lỗi càng có lỗi hơn. Tôi luôn suy nghĩ về những lời tôi đã thốt ra, cố quan tâm, trò chuyện với mẹ nhiều hơn nhưng tất cả đều là gượng ép không thể thoải mái vô tư bày tỏ tình cảm như trước. Trong tôi như có một vật đang đè nặng lên. Vô cùng nặng nề, ngột ngạt, bí bách. Mẹ càng không trách, càng điềm tĩnh tôi càng cảm thấy mình có lỗi với mẹ nhiều hơn. Nó khiến tôi khó chịu và quyết tâm cần phải được giải tỏa dòng tâm trạng này. Nhưng lời xin lỗi, lần đầu nói đâu dễ, tôi tập trước gương, đưa gối lên trước mặt, tưởng tượng đó là mẹ để tập nói, tập đi tập lại. Vậy mà cứ đến gần, lời định thốt ra lại ngượng ngùng, vấp váp và rồi lại kệ. Cứ như thế phải đến 4- 5 hôm, mẹ đang nấu cơm, tôi thình lình ôm mẹ từ phía sau tựa đầu vào lưng mà nói:

- Mẹ ơi con xin lỗi mẹ, từ lần sau con không nói hỗn với mẹ nữa. Mẹ tha lỗi cho con nha!

 Mẹ quay lại ôm tôi vào lòng:

- Con gái ngoan của mẹ, mẹ đang chờ điều này từ con. Mẹ rất vui khi con tự nhận ra lỗi của mình và can đảm nói lời xin lỗi. Con của mẹ đã lớn thật rồi.

Tôi và mẹ vui vẻ nấu xong bữa cơm và chưa bao giờ thấy có một bữa cơm lại ngon đến thế. Trong lòng nhẹ nhàng như vừa trút được một tảng đá vậy. Tôi được tự do và trở về những ngày vui vẻ như trước và cũng hiểu được, mẹ luôn tha thứ và chờ đợi ở chúng ta một điều gì đó tốt đẹp hơn.

Cảm ơn mẹ đã cho tôi điều kiện để tự trưởng thành hơn. Sự im lặng của mẹ là dành cơ hội cho tôi tự suy ngẫm và nhận ra lỗi của mình. Tự thấy mình cần phải chín chắn, có suy nghĩ, cân nhắc trước khi hành động dù đó chỉ là lời nói với người thân trong gia đình. Từ hôm đó, tôi có thể nhận định tôi đã thay đổi thật sự. Tôi đã lớn thật rồi và rất vui về khám phá này của bản thân. Tôi sẽ cố gắng ngày một hoàn thiện hơn, trưởng thành hơn để mẹ đỡ phải lo lắng vì mình.

Lời giải 2 :

Bài làm:

Trong tuổi học trò cấp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng sẽ có ít nhất một tình bạn đẹp, gắn bó lâu dài và để lại cho nhau nhiều kỉ niệm - ấn tưởng thật sâu sắc và em cũng vậy.

Năm em học cấp 1, lần đầu tiên em gặp bạn ấy là khi đến nhà bạn ăn tiệc tân gia vì ba mẹ bạn và ba mẹ em là đối tác làm ăn. Bạn và em đều 8 tuổi, bạn tên Nga có mái tóc ngang vai, làn da trắng hồng chẳng bù với nước da bánh mật của em. Đôi mắt bạn to tròn, cặp má phúng phính mỗi khi cười trông Nga rất đáng yêu. Thấy em bơ vơ ngồi một mình, Nga bước đến mỉm cười bắt chuyện thế là từ đó chúng em thân nhau. Năm lớp 5 do theo ba mẹ di chuyển công tác mà em cùng gia đình chuyển đến thành phố Hồ Chí Minh, trùng hợp là vào cùng một trường, một lớp với Nga. Vốn quen biết từ trước, em được cô sắp xếp cho ngồi cạnh lớp phó học tập là Nga. Bạn và em như hình với bóng trong trường, thân đến mức tưởng chừng là chị em ruột. Nếu em quên mang tập, bạn cũng sẽ vờ quên mang tập, em không thuộc bài bạn cũng vờ không thuộc để rồi cả hai cùng bị đứng phạt trước cửa lớp nhưng trên môi là nụ cười tinh nghịch của tuổi học trò. Một lần em quên mang đồ ăn sáng, là bạn đã chia cho em nửa ổ bánh mì sau đó còn dùng tiền vặt để mua thêm hai cái chuối chiên cho em cùng ăn. Nga quả là một người bạn đáng yêu và biết sẻ chia, cũng luôn đặc biệt đối sử tốt với em. Một ngày kia em đến trường sớm như mọi hôm nhưng không thấy bạn đâu nữa, rồi 2 - 3 ngày kế tiếp vẫn như vậy. Cuối tuần đó em đạp xe đến nhà bạn thì... Nga đã mất. Bạn đã ra đi vĩnh viễn với một thân thể thương tích do tai nạn giao thông và tử vong tại chỗ, khoảnh khắc nhìn tấy di ảnh của người bạn thân trước mắt mà em lặng người như không tin vào mắt mình, là thật ư? Tại sao, tại sao em không có mặt vào giây phút cuối cùng với bạn chứ, hàng ngàn câu hỏi vây lấy khiến em ngã quỵ, bật khóc trong tấm tức khi đón nhận sự thật này. Mẹ của Nga khẽ lắc đầu bước đến đưa cho em một hộp giấy màu vàng xinh xắn và cất lời:" Đây là quà sinh nhật Nga chuẩn bị trước cho cháu, con bé dự định 3 ngày nữa sẽ mang đến nhưng..." Câu nói của bà đứt quãng theo những tiếng nấc, em im lặng ôm chặt hộp giấy màu vàng, món kỉ vật cuối cùng của em và Nga. Em vẫn luôn hối hận bởi vì em đã hứa với bạn em sẽ cùng bạn đi chơi công viên nhưng rồi vì ngủ nướng mà đã trễ hẹn với bạn dời vào tuần sau. Nghĩ lại em vẫn luôn bức rức trong lòng, Nga ơi tớ thật sự xin lỗi. Nhưng bây giờ lúc em biết lỗi rồi thì có phải đã muộn không?

Bạn giống như một vì sao vụt sáng qua bầu trời nội tâm của mình, cảm ơn vì đã cho mình những kỉ niệm đẹp nhất cho một tình bạn. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu nữa thì với em tình bạn của em và Nga mãi là một cuốn phim được khắc sâu trong tâm hồn em, Nga mãi là người bạn đặc biệt nhất của em, mãi mãi là như vậy.

@Hongphucnguyen

Bạn có biết?

Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!

Nguồn :

TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự lớp 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một chuỗi quay mới lại đến và chúng ta vẫn bước tiếp trên con đường học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính, hãy luôn kiên trì và không ngừng cố gắng!

Nguồn :

sưu tập

Copyright © 2024 Giai BT SGK