$\textit{#nnpa702}$
Xin chào, tôi là cây phượng. Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ. Nơi đây với tôi có biết bao niềm vui cùng tiếng cười đùa của lũ trẻ thơ đang tuổi nhỏ thơ mộng. Nhưng một lần tôi phải chịu đau đớn từ những trò chơi của lũ trẻ. Nó làm tổn thương đến cả thể trạng và tình thân tôi.
Khi ấy tôi cao chừng 2 đến 3 mét, lúc ấy tán tôi chưa rộng, lá vẫn còn ít, chưa được to khỏe. Sự sống lúc ấy đôi với tôi như tươi trẻ, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Một buổi sáng sớm tràn đầy nhựa sống và những hạt sương kia như tắm xông hơi cho tôi. Cây lá như đang tận hưởng những dưỡng chất đem đến từ những hạt sương và nắng mai kia vậy. Tôi ngắm nhìn bản thân mình, xuýt xoa : " Sao mà mình đẹp vậy nhỉ! ". Bỗng một đám trẻ chạy đến chúng tôi, bé Thanh - một cô bé trong đám đó tíu tít với các bạn:
$\text{-}$ Này! Cây phượng to như thế này, hay là chúng ta thi xem ai trèo cao và hái được nhiều cảnh nhất không ?
Lũ trẻ hò hét phấn khích. Chúng tíu tít bầu xem ai sẽ leo đầu tiên. Một cô bé mũm mĩm hét lớn:
$\text{-}$ Đúng rồi! Trò này chắc sẽ vui lắm! Tớ bầu bạn Minh Hải leo đầu tiên vì bạn ấy rất to khỏe.
$\text{-}$ Minh Hải! Minh Hải! Leo đi! - Một cậu bé to cao, khí thế hừng hực leo lên tôi.
" Rắc! Rắc! " - âm thanh rùng rợn ấy vang lên. " Aaaaaaaa! Đau quá! " Tôi trông thấy cô bé ấy đang bẻ đi những cành non và tán lá xanh của tôi. Tôi đau đớn, nhìn từng đứa một leo lên bẻ cành cây của mình trong bất lực. Máu trong thân tôi chảy ra, dòng máu trắng ấy làm tôi đau nhói và sợ hãi. Tôi hét lên trong tuyệt vọng : " Xin đừng mà! Làm ơn đấy! Đừng bẻ cành cây của tôi! ". Nhưng sao mà những đứa trẻ nghịch nghợm ấy có thể nghe thấy được lời cầu xin của một cái cây chứ. Đến lúc chúng chơi chán rồi bỏ đi. Tôi ôm sự tức giận và nỗi đau thể xác tự thề rằng sẽ không bao giờ yêu thương chúng nữa bởi lũ trẻ đã khiến sự yêu thương vốn có của tôi với chúng " tan biến ".
Chiều buông xuống, đã có người để ý đến sự tàn tạ của tôi. Đó là bác trưởng thôn. Bác đã biết thủ phạm là ai và bắt chúng ngày nào cũng phải tưới nước cho tôi. Dường như chúng đã nhận ra được lỗi sai của mình và ngoan ngoãn làm việc chăm sóc tôi. Những hành động ấy của chúng khiến tôi cảm thấy mình được an ủi một chút sau nỗi đau mà chúng đã gây ra.
Tiếng Việt là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc. Hãy yêu quý và bảo vệ ngôn ngữ của chúng ta, đồng thời học hỏi và sử dụng nó một cách hiệu quả!
Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều và chúng ta sắp phải xa trường lớp, thầy cô, bạn bè thân quen. Đây là năm mà chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hãy tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hãy tự tin và luôn cố gắng hết mình!
Copyright © 2024 Giai BT SGK