Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Kể lại truyện Thánh Gióng bằng lời văn của em câu hỏi 6503106
Câu hỏi :

Kể lại truyện Thánh Gióng bằng lời văn của em

Lời giải 1 :

𝙂𝙞𝙖𝙞

Ta là một phụ nữ sống ở vùng quê Gióng, vào thời vua Hùng Vương thứ sáu. Đất

nước khi đó rất thanh bình. Nhà vua anh minh, thương dân nên nhà nhà đều được

hưởng ấm no, hạnh phúc. Vợ chồng ta sống trong một ngôi nhà nhỏ, chăm chỉ làm

ăn, vui vầy với xóm làng, chẳng bao giờ phải lo đến cái đói. Nhưng cả hai luôn

cảm thấy phiền lòng vì gian nhà vắng tiếng trẻ thơ. Hai vợ chồng cứ côi cút mãi

trong nỗi mòn mỏi mong ngóng một đứa con cho khuây khoả tuổi già.

Một ngày nọ, ta đi ra đồng làm ruộng nhừ bao ngày khác. Bỗng ta nhìn thấy trên

đường đi một dấu chân to kì lạ. Ta chưa bao giờ thấy một dấu chân nào to như thế

và băn khoăn không hiểu đó là dấu chân của loài nào. Ta quay xung quanh tìm kiếm

xem có ai không nhưng trời còn sớm, đường làng vắng hoe. Nỗi tò mò thôi thúc ta

đặt chân ướm thử. Thật không ngờ sau đó, ta về nhà và thụ thai.

Hai vợ chồng mừng rỡ khôn xiết, ngày đêm trông ngóng đến ngày sinh nở. Nhưng hết

chín tháng mười ngày rồi mà ta vẫn không lâm bồn. Cái thai vẫn nằm yên trong

bụng. Chúng ta lo lắng quá mà không biết phải làm sao. Nhưng rồi đến tháng thứ

mười hai thì vợ chồng đã được đón chào một cậu bé con. Chao ôi! Đứa bé mới đáng

yêu làm sao: bụ bẫm, kháu khỉnh, khôi ngô như một tiên đổng nhỏ. Hai vợ chồng

vui mừng khôn xiết, bà con trong làng cũng chia vui với niềm hạnh phúc.

Tuy nhiên, niềm vui nhanh chóng qua đi khi chúng ta chăm chút, nâng niu mãi mà

thằng bé vẫn cứ như lúc lọt lòng. Không nản lòng, hai vợ chồng vẫn cố gắng chăm

lo cho nó. Ngày tháng vẫn trôi qua trong vô vọng Đã lên ba mà thằng bé vẫn

không biết đi, không biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đấy. Không biết bao đêm

ta nằm khóc thầm, phần vì thương con, phần vì tủi phận.

Rồi một hôm loa sứ giả truyền tin giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi, vua Hùng muốn

chiêu mộ người tài giỏi để giết giặc bảo vệ đất nước. Đang lo lắng vì thông tin

giặc giã, chúng ta vô cùng sửng sốt khi nghe thấy tiếng con:

Mẹ ra mời sứ giả vào đây. Ta không tin nổi vào mắt và vào tai mình. Con ta

đang nói đấy ư? Vẫn còn bàng hoàng, ta vội vàng chạy ra mời sứ giả, trong lòng

vẫn không khỏi băn khoăn, lo lắng. Khi sứ giả vào nhà, đứa con vốn hằng ngày

chẳng nói chẳng cười bỗng dưng cất tiếng dõng dạc: Ông về tâu với vua sắm cho

ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ

giặc này. Sứ giả tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không giấu được sự mừng rỡ,

vội vã chào chúng ta rồi ra về. Hai vợ chồng mừng vui khôn xiết ôm chầm lấy con.

Kì lạ thay, từ sau hôm đó, thằng bé lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không

no, áo vừa mặc xong đã đứt chỉ. Hai vợ chồng vô cùng vui mừng, cật lực làm lụng

để nuôi con nhưng làm ra bao nhiêu cũng không đủ, đành phải chạy nhờ bà con, lối

xóm. Bà con biết chuyện đều hết lòng giúp đỡ, góp gạo nấu cơm, đội cà, dệt vải

may áo, mong cho thằng bé mau lớn để giết giặc giúp dân.

Giặc đã đến chân núi Trâu. Mọi người hết sức lo lắng. Vừa lúc đó, sứ giả của nhà

vua mang ngựa sắt, áo giáp sắt và roi sắt tới. Cậu bé trông thấy liền vùng dậy,

vươn vai một cái, bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong

lẫm liệt. Cả dân làng đều hết sức kinh ngạc. Kì lạ hơn khi nó đến vỗ vào mông

con ngựa thì ngựa sắt cũng hí lên vang dội khắp cả vùng. Nó mặc áo giáp sắt, cầm

roi sắt rồi nhảy lên lưng ngựa. Dân làng hò reo vang dội. Con ngựa hí vang, phun

lửa đỏ rực, chói cả một góc trời. Con trai ta thúc ngựa, phi thẳng đến nơi có

giặc. Nó đi đến đâu, quân giặc chết như ngả rạ đến đấy, hết lớp này đến lớp

khác. Đang thế thắng như chẻ tre, bỗng roi sắt gãy, con ta bèn nhổ các bụi tre

bên đường quật vào lũ giặc. Quân giặc tan tác. Những tên còn sống sót chạy tán

loạn. Con ta đuổi theo chúng đến tận chân núi Sóc. Rồi tại đây, nó cởi áo giáp

sắt, để ngay ngắn trên một tảng đá, quay lại nhìn quê nhà như gửi lời chào tạm

biệt rồi cùng ngựa sắt bay về trời.

Vợ chồng ta cùng bà con lối xóm vừa mừng vì giặc tan, vừa buồn vì phải xa con.

Nhưng biết sao được, con ta là người nhà trời, được Ngọc Hoàng phái xuống để dẹp

giặc yên dân, xong việc rồi phải về trời thôi.

Vua Hùng đã sắc phong cho con trai ta là Phù Đổng Thiên Vương. Dân làng cũng lập

đền thờ ngay trong làng để tưởng nhớ người anh hùng cứu dân. Tháng tư hằng năm

dân làng đều mở hội rất to để ghi nhớ công ơn của con trai ta và để nhắc nhở cho

con cháu đời sau nhớ về Phù Đổng Thiên Vương.

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa. Thằng bé đã về tròi được lâu lắm rồi. Vợ

chồng ta ngày đêm mong nhớ con, nhưng vô cùng tự hào khi nghĩ rằng con mình đang

đi khắp mọi nơi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ bình yên cho bà con, cho mọi

@𝙣𝙪𝙤𝙣𝙜𝙡𝙚𝟰𝟮

𝘾𝙝𝙪𝙘 𝙗𝙖𝙣 𝙝𝙤𝙘 𝙩𝙤𝙩

Lời giải 2 :

* Truyền Thuyết Thánh Gióng

Ngày xưa, ở đời hùng vương thứ sáu có hai vợ chồng mong muốn có một đứa con học hành giỏi giang, chăm chỉ.

Một hôm, bà lại ra đồng chợt thấy một vết chân to, bà liền đặt chân lên ướm thử xem có vừa cỡ chân bà không. Kì lạ thay ! Mãi mười hai tháng sau bà sinh được một cậu bé mặt mũi tròn trĩnh, khôi ngô, tuấn tú. Hai vợ chồng vô cùng mừng rỡ vì đây là lần đầu tiên sinh con. Điều kì lạ hơn nữa, đứa trẻ lên ba vẫn không biết nói cười, cũng không biết đi, đặt đâu nằm đấy.

Lúc đó, có Giặc Ân đến nước ta xâm lược. Thấy giặc mạnh không đánh được, vua bèn phải sai sứ giả đi khắp nơi tìm kiếm một người anh hùng tài giỏi để cứu được nước. Đứa bé biết được chuyện, bỗng dưng cất tiếng nói " Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con, con có chuyện muốn nói" Sứ giả vào, đứa bé bảo " Ông về chuẩn bị cho con một con ngựa bằng sắt, một cái roi sắt, một tấm áo giáp, con sẽ chiến đấu và đánh tan lũ giặc hung ác này. Câu nói của cậu bé khiến ai cũng ngạc nhiên, mừng rỡ, vội vàng về tâu vua. Nhà vua phải truyền cho thợ ngày đêm khuya, chuẩn bị những gì mà cậu bé nói. Càng lạ hơn nữa, mấy hôm gặp sứ giả cậu lớn nhanh như thổi, trông khác hẳn hơn trước. Cơm ăn mấy cũng không lo, áo mặc xong đã đứt chỉ. Hai vợ chồng đành phải kêu gọi bà con trong làng để góp gạo mong muốn cậu bé đánh giặc cứu nước. 
Giặc đã đến chân núi Trâu. Giặc cứ thế tiến dần, tiến dần ngày càng nguy hiểm. Mọi người hoảng sợ . Lúc đó, sứ giả đem mà cậu bé đã dặn. Chú bé vùng dậy vươn vai thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt. Dáng người của cậu bé trông rất khoẻ mạnh, tinh anh. Cậu bước lên đánh vào mông ngựa. Ngựa kêu vang rộ. Tráng sĩ cầm roi nhảy lên lưng ngựa. Ngựa phun lửa . Tráng đánh hết sạch các bọn giặc . Có vẻ bọn giặc đã đầu hàng . Giặc ngã ngửa tan vỡ và chạy, tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc Sơn. Khi đến nơi, tráng sĩ cởi bỏ bộ đồ , rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay về trời.

Vua nhớ công ơn, gọi là lang Phù Đổng Thiên Vương. Người dân và các bà con trong làng lập đền thờ để tưởng nhớ đã cứu nước .

Bây giờ vẫn còn đền thờ ở làng Phù Đổng, mọi người gọi là làng Gióng. Quan niệm nói rằng, " Bụi tre đằng nhà nay thuộc tỉnh Gia Bình vì ngựa phun lửa cháy nên mới ngả thành màu vàng

Bạn có biết?

Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!

Nguồn :

TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự lớp 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở, chúng ta được sống lại những kỷ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới. Hãy tận dụng cơ hội này để làm quen và hòa nhập thật tốt!

Nguồn :

sưu tập

Copyright © 2024 Giai BT SGK