Tình bạn tuổi học trò như một thứ gì đó rất thiêng liêng và vĩ đại. Nó mang đến cho người ta một trang đầy kỷ niệm, có vui có buồn nhưng có lúc nó cũng chính là thứ mà giúp chúng ta có một tuổi học trò tràn đầy sức sống và niềm vui tươi. Như tui, cũng đã từng có một người bạn thân rất rất thân nhưng tôi đã đánh mất người ấy. Người ta nói rằng trên thế gian này thiếu gì người sao tôi cứ phải luyến tiếc mà không tìm bạn mới mà chơi. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng tình bạn đâu dễ gì mà để kiếm được. Công nhận là ngoài kia có rất nhiều người thật nhưng để có một người bạn tốt và cùng nhau bước tiếp những tuổi học trò. Bạn tốt thì ít mà bạn xấu thì nhiều. Đó mới là cái chúng ta cần phải suy nghĩ. Kể từ khi đánh mất tình bạn đó tôi như kiểu có cảm giác buồn bã, cô đơn. Bố mẹ tôi hỏi vì sao mà con phải nhớ bạn ấy đến vậy. Tôi đã đáp lại:" Từ khi con học lớp 1 con đã là 1 người ít nói chuyện không có bạn có bè thì con chỉ nghĩ rằng bạn bè thì chả là cái gì cả. Nhưng đến lúc tôi học lớp 4 thì người bạn đó đã xuất hiện khiến cho tôi ngày càng một thay đổi, không còn là một người trầm tính ít nói mà đã thành một con người mới rất vui vẻ hòa đồng với mọi người và đặc biệt là đã có thêm rất nhiều người bạn. Tình cảm của tôi đối với người ấy dường như là hơn so với tình cảm chị em ruột thịt trong gia đình. Khi xa nhau được một thời gian, tôi nghĩ là nếu đã là bạn tốt thì chắc chắn sẽ gặp lại được nhau trong tương lai nên cũng bớt nhớ hơn. Và cũng ít ai hiểu được những tình bạn tuổi học trò là như vậy lắm. Có những người còn chỉ coi như là trò chơi thôi. Tôi mong răng sau khi đọc được đoạn văn này thì mọi người sẽ thấu hiểu và sẽ suy nghĩ lại nhiều hơn về tình cảm học trò.
𝙂𝙞𝙖𝙞
Người ta thường nói, sống ở trên đời không thể nào không có bạn bè. Tôi nghĩ
đúng là như thế. Nếu như tôi không có bạn bè, có lẽ bản thân cũng chỉ là một hạt
cát cô đơn giữa lòng sa mạc, sẽ cảm thấy cô đơn và nhỏ bé đến chừng nào. Tôi may
mắn hơn khi không biến mình thành một hạt cát, vì tôi biết bên cạnh tôi lúc nào
cũng có Lan cô bạn thân từ thuở còn thơ bé. Chơi với nhau đã lâu, kỉ niệm cũng
đã nhiều nhưng có một kỉ niệm hồi lớp 5 làm tôi mãi không thể nào quên...
Lan và tôi vốn gần nhà nhau, cho nên chúng tôi quấn quýt với nhau ngay những
ngày đầu khi còn thơ bé. Chúng tôi chơi cùng nhau, học cùng nhau, đòi mẹ mua
quần áo giống nhau. Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi là hai chị em sinh
đôi nữa. Chơi với Lan rất vui, bạn ấy hay nhường nhịn tôi, có gì cũng mang đến
cho tôi. Tôi quý Lan nên có gì hay ho đều giấu rồi mang đến nhà Lan để hai đứa
cùng thử.
Đi qua hết những ngày lớp mẫu giáo, rồi qua hết cả những năm tháng Tiểu học, tôi
với Lan gắn bó với nhau như hình với bóng. Thế mà rồi vào một ngày kia, tôi phát
hiện ra mình bị mất cái bút máy màu đỏ - quà tặng của bố mẹ tôi trước lúc vào
Nam công tác. Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã đi làm ăn xa, cho nên tất cả những món quà bố
mẹ tặng tôi đều rất trân trọng và coi như báu vật. Cây bút này cũng thế, Tôi cất
kĩ nó vào hộp bút nhưng chẳng bao giờ dùng đến. Nó như một vật bất li thân, là
bùa hộ mệnh của tôi vậy. Tôi choáng váng. Rõ ràng chiều qua sau khi lôi ra tôi
đã cất vào hộp bút rồi cơ mà? Sao giờ lại không thấy đâu chứ? Tôi lục lọi khắp
nơi cũng không thấy. Chẳng lẽ... Là Lan? Chiều qua chỉ có bạn ấy sang chơi với
tôi...Ngày trước tôi khoe, Lan cũng thích cái bút ấy lắm. Nhưng...sao Lan lại
làm thế? Lan biết rõ tôi quý cây bút ấy như nào mà?
Thế nhưng tôi vẫn chạy sang nhà Lan và hỏi cho ra nhẽ. Lan một mực phủ nhận
nhưng tôi không tin. Tôi không tìm thấy cây bút, mà Lan lại là người cuối cùng
biết đến sự tồn tại của nó. Tôi đau lòng chứ, nhưng làm sao mà không giận cho
được. Tôi nức nở chạy về nhà, bỏ mặc lời gọi của Lan phía sau lưng...
Ngày hôm sau, tôi không chờ Lan cùng đi học nữa. Cả mấy ngày sau, vài tuần sau
cũng vậy. Trên lớp, tôi tránh mặt Lan. Về đến nhà, tôi cũng không muốn gặp Lan
nữa. Có lúc tôi bất chợt nhìn thấy ánh mắt buồn buồn của Lan đang nhìn mình. Tôi
chợt mủi lòng. Nhưng nghĩ về bố mẹ, về cây bút mà tôi hằng yêu quý, tôi không
thể nào tha thứ cho Lan...
Mưa mấy ngày rồi mà không dứt. Tôi cám thấy mệt mỏi, đầu lại âm ấm sốt, thân thể
rã rời. Tôi viết đơn xin nghỉ học rồi nhờ ngoại đưa cho bạn nộp giúp. Cả sáng
hôm ấy tôi ê ấm trên giường không thể nào ăn uống được gì. Khát nước, tôi cố vực
mình dậy với lấy cốc nước trên bàn. Quyển tập của tôi rơi xuồng, tôi cúi xuống
nhặt và bất chợt thấy có cái gì đó sáng lóe lên trong tít cái gầm tủ quần áo bên
cạnh. Tôi khều ra. Là cây bút màu đỏ! Đã vài tuần trôi qua rồi, cây bút vương
đầy mạng nhện, thân đã hơi gỉ ra làm xước lớp sơn đỏ bao bên ngoài. Cây bút mà
tôi đã đổ cho Lan lấy cắp đây ư? Chỉ vì...chỉ vì sự trẻ con của tôi...Chỉ vì
không tìm kĩ mà tôi đã hiểu lầm người bạn đã gắn bó với mình suốt mấy năm trời.
Tôi òa khóc nức nở rồi lịm đi vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Khi tôi tình giấc thì trời đã xế trưa. Tôi khó nhọc mở đôi mắt, đập vào mắt tôi
là cô bạn thân bé nhỏ, đầu tóc vẫn còn vương nước mưa. Thấy tôi tỉnh, ánh mắt
Lan reo lên sự mừng rỡ. Lan ôm chầm lấy tôi.
- Hôm nay cậu nghỉ, cậu làm mình lo quá. Thấy cái Ngọc bảo cậu bị ốm mưa mà tớ
lại không biết gì. Tớ có lỗi quá.
Tôi òa khóc nức nở. Không biết tôi khóc vì xúc động hay xấu hổ nữa. Chỉ biết
rằng tôi khóc rất to, rất lâu sau mới nín được. Tôi cầm chiếc bút, đưa cho Lan.
- Mình xin lỗi...Do mình, do mình đã đổ lỗi cho cậu... Mình có lỗi nhiều lắm.
Lan nhìn tôi âu yếm. Lan chẳng nói gì, nhưng tôi thấy bàn tay cậu ấy như đang
siết mạnh vào bàn tay tôi.
Thấm thoát đã mấy năm trôi qua. Từ bấy đến nay, tôi và Lan vẫn luôn là một đôi
bạn thanh mai trúc mã thân thiết. Chúng tôi cùng nhau thi đỗ vào trường chuyên
của Tỉnh, cùng nhau trọ một phòng trong kí túc xá, cùng nhau lóc cóc đạp xe lên
phố đi học, cùng nhau trải qua những năm tháng cấp ba đẹp nhất. Cảm ơn trời đất
đã ban phát cho tôi một người bạn quý giá như vậy. Cảm ơn Lan vì đã luôn bên
cạnh và chăm sóc cho tôi!
@𝙣𝙪𝙤𝙣𝙜𝙡𝙚𝟰𝟮
𝘾𝙝𝙪𝙘 𝙗𝙖𝙣 𝙝𝙤𝙘 𝙩𝙤𝙩
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở, chúng ta được sống lại những kỷ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới. Hãy tận dụng cơ hội này để làm quen và hòa nhập thật tốt!
Copyright © 2024 Giai BT SGK