Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Tưởng tượng mình là nhân vật " tôi" trong bài thơ đồng chí của Chính Hữu để kể lại câu...
Câu hỏi :

Tưởng tượng mình là nhân vật " tôi" trong bài thơ đồng chí của Chính Hữu để kể lại câu chuyện về quá trình hình thành đồng chí giữa tôi và anh trong đó có sử dụng yếu tố nghị luận

Lời giải 1 :

Bài làm: Tôi là ngươi lính đã trải qua hai cuộc kháng chiến của dân tộc đó la chống thực dân Pháp va đế quốc Mỹ. Cuộc chiến nào cũng gợi cho tôi những kỉ niệm khó phai.Nhưng có lẽ thời chống Pháp  để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng tôi.

Sau khi cuộc cách mạng Tháng Tám thành công rực rỡ ,Chủ tịch HCM đọc bản “Tuyên ngôn độc lập”, dân tộc ta mới được hưởng sự tự do, hòa bình, xóa tan xiêng xích nô lệ của Thực dân Pháp tồn tại hơn tám mươi năm và lật đỗ chế độ phong kiến tồn tại ngót nghìn năm trên đất nước.Thế nhưng yên bình được bao lâu thì thực dân Pháp lại kéo quân xâm lược nước ta lần 2 vào năm 1946. Lúc này Bác Hồ đã kêu gọi toàn dân đứng dậy chiến đấu. Vì tiếng gọi thiêng liêng, niềm yêu nước, tôi cũng lên đường ra chiến trận.

Tôi tham gia chiến dịch Việt Bắc vào năm 1947. Cùng thực hiện cuộc kháng chiến này có rất nhiều người, họ tuy khác tôi về số tuổi lẫn miền quê nhưng họ đều là những người nông dân áo vải giống tôi. Vì vậy nên, trong hàng ngũ tôi đang trực thuộc có rất nhiêu đồng đội. Tôi nhanh chóng làm quen với họ. Qua một hồi trò chuyện làm quen chúng tôi nói cho nhau nghe về quê hương mình. Theo lơi anh, quê hương anh là vùng chiêm trũng ven biển khó mà có thể cầy cấy làm ăn, còn làng tôi lại là miền trung du khô cằn, sỏi đá. Có lẽ nhờ vào nguồn gốc xuất thân từ những vùng đất mà thiên nhiên không ưu đãi, mà chúng tôi mới có thể dễ dàng thông cảm, gần gũi với nhau hơn. Chúng tôi như vượt qua cái sự bỡ ngỡ của buổi ban đầu gặp gỡ.

Chúng tôi không chỉ có cùng hoàn cảnh xuất thân, mà còn có cùng lí tưởng, cùng chung nhiệm vụ,…. Vào chiến trường, để phục vụ cho cuộc kháng chiến thành công, ai ai cũng có nhiệm vụ riêng của mình.Chúng tôi cũng vậy, người đồng chí của tôi cùng tôi làm nhiệm vụ chiến đấu và ngăn chặn quân địch tấn công ở mọi lúc, mọi nơi. Khi vào căn cứ, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ chỉ có vỏn vẹn một người đồng chí nhưng không để chiến đấu hiệu quả hơn, chúng tôi sáp nhập lại với nhau, tạo thành các đơn vị khác nhau. Tuy nhưng, dù có khác đơn vị, nhưng các đồng chí ở đây, ai nấy đều sẵn lòng hỗ trợ, giúp đỡ nhay trong lúc làm nhiệm vụ và cuộc sống hằng ngày. Vào ban ngày, chúng tôi chia nhau ra đứng ở tứ phía cảu khu căn cứ, cũng có những chiến sĩ phải đi vào trong rừng để truy kích. Ban đêm, mỗi đơn vị sẽ được nghĩ ngơi tại chỗ.Chúng tôi cùng nhau mắc võng nằm ngả lưng,tranh thủ chợp mắt cho cuộc chiến đấu ngày mai.Vào những đêm giá lạnh, không có nhiều chăn, chúng tôi phải cùng nhau đắp một cái chăn. Vì lạnh quá nên chúng tôi không thể ngủ được, nên đã thao thức, trò chuyện, tâm sự về hoàn cảnh của nhau.Bọn tôi đều nhớ về gia đình, nhớ về quê hương, nhưng có lẽ vì tình yêu tổ quốc quá lớn đến nỗi khiến cho chúng tôi có thể sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thứ chỉ để giải phóng được nước nhà.Có anh ra đi để lại ruộng nương cho bạn thân cày, gian nhà không thì mặc kệ gió lung lay.. Và cứ như vậy mà chúng tôi trò chuyện suốt cả đêm và cũng chính nhờ vào chiếc khăn này mà chúng tôi mới có thể gần gũi với nhau, hiểu về tâm tư của nhau nhiều hơn.

Trong buổi đầu của cuộc kháng chiến chống pháp xâm lược lần thứ 2 quân đội ta còn khó khăn, thiếu thốn. Nếu như so sánh với lính quân Pháp, họ được trang bị những thiết bị hiện đại, tiên tiến thì quân ta ngược lại với bên họ. Chúng ta chưa có quân trang, quân dụng đầy đủ. Vũ khí cũng hết sức thô sơ. Lương thực, thuốc men và các nhu yếu phẩm khác lại càng ngày càng thiếu thốn. Bản thân tôi cũng chỉ phong phanh trên người một bộ quần áo. Đầu không có mũ, chân thì không có giày. Vì đơn vị đang trên đường truy kích kẻ thù và việc tiếp tế lương thực còn chậm nên việc ăn uống của chúng tôi cũng trở nên khổ cực hơn.Tuy là khổ cực như vậy, nhưng chúng tôi không ai than vãn hay muốn bỏ cuộc mà về với gia đình.

Nhưng những gian khổ thiếu thốn ấy có là gì khi so chúng với những cơn sốt rét rừng. Nghĩ lại tôi lại thấy rùng mình mà ám ảnh nó tới tận bây giờ. Nếu như nói chúng tôi sợ quân giặc hơn những cơn sốt rừng ấy, thì điều này là không đúng. Mấy ai biết được cái cảm giác bên trong thì lạnh buốt, bên ngoài thì nóng toát cả mồ hôi. Chúng tôi có thể dành chiến thắng trước quân thù nhờ vào sự cố gắng, quyết tâm, nhưng có lẽ những cơn sốt rét rừng tàn bạo cứ âm thầm bào mòn cơ thể chúng tôi. Đó có lẽ là cơn bệnh đáng ngại nhất với chúng tôi.Tôi cũng đã từng mắc phải căn bệnh ấy. Cơn sốt làm tôi run rẩy khắp người ê buốt. Mồ hôi cứ tuôn ra như tắm, ướt cả mấy lớp áo. Anh bạn ngồi lau cho tôi từ chiếc khăn này tới chiếc khăn khác, nhìn vào đôi mắt của anh, tôi cảm nhận được sự lo lắng của anh. Tôi mỉm cười động viên, anh cũng gượng cười theo nữa chứ. Mọi người ở đấy lo lắng, chăm sóc tôi từng chút một như chăm sóc cho người thân của họ vậy đấy. Ở khu căn cứ, có bao nhiêu thuốc men, lương thực, họ đều để dành cho tôi.Lúc đấy, tôi cảm động như muốn khóc.Tôi không thể nào diễn tả hết sự gắn bó, keo sơn thắm thiết tình đồng chí, đồng đội của chúng tôi dành cho nhau. Chính nhờ sức mạnh mãnh liệt ấy đã giúp chúng tôi vượt qua biết bao khó khăn gian khổ. Chính tình đồng đội thiêng liêng ấy đã giúp chúng tôi giữ vững được tinh thần chiến đấu, bám sát nhiệm vụ. Sự đồng cảm, tình yêu thương lẫn nhau khiến chúng tôi xem nhau như anh em trong gia đình, cùng vào sinh ra tử bao trận chiến. Tình đồng đội sâu đậm kết tinh trong tình yêu nước thiêng liêng, sẽ mãi mãi là nguồn sức mạnh vĩnh hằng xuyên suốt trong trái tim người lính.

    Có một đêm phục kích giặc giữa rừng.Tôi lặng im mà nhìn về phía bầu trời đang rực rỡ những vì sao kia. Trên đỉnh núi, vầng trăng khuya cũng im lặng.Chắc có lẽ, mọi thú cũng im lặng như tôi chỉ để ngắm vầng trăng sáng đẹp ấy. Tôi cứ ngỡ rằng vầng trăng đang nghiêng nghiêng đầu như treo trên đầu súng. Vâng trăng cũng biết trầm mặc nghĩ ngợi, đồng cảm cùng con người chúng tôi.Tôi còn nhớ lúc nhỏ, vào những đêm trăng, tôi cùng bọn trẻ trong xóm ra giữa làng mà ca hát, nhảy múa, ngắm trăng. Đến khi lớn lên, tôi lại cùng những người đồng chí của mình đứng cạnh bên nhau cùng chờ giặc tới.Dẫu biết chiến tranh nào cũng phải có sự mất mát hi sinh, đến cả tôi, tôi còn không biết đồng đội của tôi đã ngã xuống chiến trường hay chưa.

Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng, họ vẫn sẽ mãi mãi là những vì sao sáng chói trên bầu trời đêm trăng kia.

Tôi chỉ muốn nhắn nhủ với các bạn trẻ, những người đang được kì vọng là chủ nhân tương lai của đất nước rằng: “ Ngày nay các bạn hạnh phúc khi sống trong một đất nước hòa bình, phát triển và ấm no hạnh phúc.Các bạn hãy trân trọng giữ gìn,luôn nhớ ơn những người chiến sĩ đã không ngại hi sinh cứu lấy đất nước và hãy ra sức phấn đấu làm cho quê hương đất nước ngày càng giàu mạnh xứng đáng với thế hệ trước đã hi sinh và lời căn dặn của chủ tịch Hồ Chí Minh”.

 Này bài t tự làm nha

Lời giải 2 :

Trải qua bao nhiêu năm tháng khổ đau, vất vả, cuối cùng chiến tranh đã đi qua. Hôm nay, ngồi trong căn nhà nhỏ, trong cái sự bình yên của đất nước, tôi đã có thể ngước nhìn lên ánh trăng sáng rực giữa bầu trời đêm. Ánh trăng gợi nhớ cho tôi về những kỉ niệm ngày còn cùng đồng đội tham gia chiến đấu trong chiến khu Việt Bắc. Đó là những đêm trăng dài cùng người đồng chí thân thương trải qua mà tôi vẫn nhớ mãi đến tận bây giờ.

Anh và tôi, gặp nhau trong chiến khu. Cả hai chúng tôi lúc ấy còn là những người trẻ, vô tư và tràn đầy nhiệt huyết. Quê hương anh “nước mặn đồng chua”, làng tôi nghèo “đất cày lên sỏi đá”. Chúng tôi đều có xuất thân từ những vùng đất khó khăn, cảnh ngộ nghèo khó như nhau cả. Mang theo vẻ hồn nhiên chân thật của người lao động, anh và tôi đã sớm thân quen với nhau.

Chúng tôi vốn dĩ là hai con người hoàn toàn xa lạ, bằng một cách nào đó đã gặp nhau và trở nên thân thiết. Có lẽ tình cảm giữa tôi với anh ngày một nảy nở qua những lần cùng làm chung nhiệm vụ, sát cánh bên nhau lúc chiến đấu. “Súng bên súng, đầu kề sát đầu” cùng ra vào nơi chiến trường đầy hiểm nguy. Lại nhớ những đêm cùng đắp chung chăn dưới nền trời lạnh cóng. Đó là mối tình tri kỉ giữa anh và tôi-tình đồng chí giản dị mà thanh cao.

Anh và tôi là hai người có cùng chung chí hướng, là hai con người rời khỏi quê hương để tham gia chiến đấu. Chúng tôi dù có xuất thân khác nhau nhưng có lẽ cùng một giấc mơ-giấc mơ về ngày đất nước độc lập. Những đêm cạnh nhau, anh kể tôi nghe chuyện về quê hương anh. Ruộng nương anh gửi cả cho bạn thân mình cày hộ, còn căn nhà đành phải bỏ mặc cho gió to tàn phá. Anh lại kể, kể những câu chuyện riêng tư, anh chia sẻ cho tôi mọi nỗi lòng của mình, những suy nghĩ thầm kín ấy được anh nói ra một cách chân thật và đầy đủ. Mỗi ngày trôi đi, tôi lại càng hiểu về anh nhiều hơn, mối quan hệ của chúng tôi vì thế ngày một thắm thiết.

Chúng tôi cùng nhau trải qua bao gian khó của chiến tranh.Lúc ấy ở rừng có đại dịch sốt rét. Anh em chiến hữu của tôi chết rất nhiều, bởi vì lúc ấy vẫn chưa có bất cứ loại thuốc hiệu quả nào để chữa trị cả. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, rét run cả người, toàn thân thể ướt ngập mồ hôi. Áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá. Trải qua đại dịch như vậy nhưng chúng tôi luôn bên nhau, tương trợ cho nhau vượt qua khó khăn. Mệt mỏi là vậy nhưng miệng vẫn cười?, lạnh cóng là thế nhưng vẫn luôn cười, phần vì không thể để anh lo lắng, mặt khác, nụ cười là động lực giúp tôi cố gắng từng ngày. Anh nắm tay tôi thật chặt, động viên tôi, tiếp thêm sức mạnh vượt qua bệnh tật.

Rồi khỏe bệnh, anh và tôi tiếp tục nhận nhiệm vụ. Những đêm rừng hoang sương muối, anh và tôi đứng canh gác cạnh bên nhau “chờ” giặc tới. Có lẽ tình đồng chí của chúng tôi đã sưởi ấm lòng giữa cảnh rừng hoang lạnh giá. Trong cảnh phục kích giặc giữa rừng, chúng tôi còn một người bạn nữa, đó là vầng trăng. Súng và trăng tuy gần mà xa, nhưng lại bổ sung và hài hòa vào nhau, giống như tình đồng chí của tôi và anh. Trong cái buốt giá luồn vào da thịt, đầu súng của người chiến sĩ và vầng trăng đứng cạnh bên nhau, đầu súng có trách nhiệm bảo vệ vầng trăng hòa bình.

Đất nước bây giờ đã độc lập, bình yên. Tôi bây giờ đã có thể sống một cách thoải mái không lo sợ chiến tranh. Tuy nhiên, đôi lúc tôi lại nhớ về khoảng thời gian còn chiến đấu, nhớ về anh-người bạn tri kỉ của mình. Tất cả những gian khổ của đời lính tôi đã có thể vượt qua được, nhờ vào sự gắn bó, tiếp sức của tình đồng đội. Đó là khoảng thời gian mà tôi sẽ luôn nhớ mãi

cho mik 5 sao và câu trả lời hay nhất nhé'

Bạn có biết?

Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!

Nguồn :

TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự lớp 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, chúng ta sắp phải bước vào một kỳ thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô. Áp lực từ kỳ vọng của phụ huynh và tương lai lên cấp 3 thật là lớn, nhưng hãy tin vào bản thân và giữ vững sự tự tin!

Nguồn :

sưu tập

Copyright © 2024 Giai BT SGK