Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 viết bài văn kể về một trải nghiệm của em nhanh giúp em ạ !! ko chép mạng câu hỏi...
Câu hỏi :

viết bài văn kể về một trải nghiệm của em nhanh giúp em ạ !! ko chép mạng

Lời giải 1 :

Gia đình-một điểm tựa tinh thần vững chắc đối với mỗi con người chúng ta.Bởi đó là nơi có người thân yêu thương và bảo vệ chúng ta.Và mỗi trải nghiệm cùng với gia đình luôn để lại những ấn tượng sâu sắc đối với mỗi con người.

Kì nghỉ hè lớp 5,tôi đã có dịp được về quê ngoại chơi sau nhiều năm xa cách.Khi còn nhỏ,tôi cũng từng được bố mẹ đưa về quê.Nhưng bây giờ tôi không còn nhớ được kỉ niệm nào.Lần này về thăm quê,tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị tại quê hương của mình-một làng quê thanh bình.

Tôi còn nhớ buổi sáng chủ nhật hôm đó,đúng 6 giờ,xe bắt đầu xuất phát.Khoảng đến gần trưa mới đến nơi.Từ xa,tôi đã thấy ông bà ngoại ra đón ngoài cổng.Tôi háo hức chạy đến chào ông bà.Buổi trưa,cả gia đình quây quần bên mâm cơm.Những món ăn đặc sản của quê hương mà tôi chưa từng được thưởng thức.Món nào cũng ngon miệng,hấp dẫn.Chiều đến,các bác trong họ đến chơi,hỏi thăm bố mẹ tôi.Còn tôi thì theo các anh chị họ ra đồng chơi.Tôi đã được các anh chị dạy cho cách thả diều,câu cá,đào dế mèn.Toàn là những việc tôi chưa từng được làm thử.Đến hôm nay,tôi đã có dịp làm hết những công việc đó.Chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.Còn tôi đã có được những trải nghiệm đáng nhớ trong đời.Khi về lại nhà của tôi,chắc chắn tôi sẽ kể cho hàng xóm của mình nghe.

Tối hôm đó,tôi ngồi ngoài sân nghe bà kể chuyện.Những câu chuyện cổ tích tôi đã được đọc trong những cuốn sách của chị tôi đã tặng cho.Nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị,mới lạ.Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành,chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm hay chuyện về cậu bé thông minh đã giúp được nhà vua.Giọng kể của bà nhẹ nhàng,miệng bà vẫn còn thoảng hương trầu.Giây phút đó,tôi cảm thấy yêu bà ngoại của mình biết bao nhiêu...

Chuyến về thăm quê vào dịp hè đã đem đến cho tôi thật nhiều trải nghiệm đáng nhớ bên những người thân yêu.Tôi cũng thêm tự hào về quê hương của mình rất nhiều.

Lời giải 2 :

Bố mẹ và gia đình là những người mà tôi luôn yêu quý và tôn trọng nhất trên đời. Vì đó chính là những người luôn yêu thương, chăm sóc, quan tâm tôi vô điều kiện, dù tôi có làm gì sai thì cũng không bao giờ ghét bỏ hay bỏ rơi tôi. Chính vì vậy mà tôi luôn hối hận khi vô tình làm cho bố mẹ phải buồn lòng. Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi.Khi còn nhỏ, tôi rất ngang bướng, chỉ biết làm theo những gì mà mình mong muốn, không cần để ý hậu quả ra sao. Ngồi một mình bên hiên nhà, nhìn ngoài trời mưa bay bay trải nghiệm đáng buồn đó lại ùa về.

Chuyện xảy ra vào năm tôi học lớp 3 Hôm đó, buổi chiều đi học thì trời đang chuyển giông. Mặc dù mẹ đã dặn rất kĩ rằng tôi phải mang áo mưa đi, nhưng tôi chỉ ương bướng: "Dạ, vâng" cho có lệ, rồi chạy đi học ngay. Thế rồi trời đổ cơn giông tầm tã, mưa như trút nước từ tiết học thứ tư cho đến khi tôi tan học mưa vẫn chưa ngớt. Vốn tính nghịch ngợm, tôi không hề sợ cơn mưa mà càng tỏ ra thích thú. Tôi nhanh nhanh chóng chóng chạy về nhà. Bình thường mẹ luôn bao bọc tôi, lần này được tắm mưa khiến cho tôi thích thú vô cùng. Trên đường về, tôi thấy mẹ đang hớt hải đạp xe về phía trường học của tôi. Nhìn thấy tôi, mẹ liền gọi tôi lại rồi cởi áo mưa của mẹ khoác lên cho tôi. Mẹ chẳng màng đến bản thân mình đã ướt sũng như chuột lột, vội vã đạp xe chở tôi về nhà.Chưa kịp thay đồ, mẹ chạy vội vào buồng lấy quần áo của tôi, bắt tôi thay gấp, bắt tôi lên giường nằm. Mẹ đắp mền cho tôi, xoa dầu nóng khắp người tôi rồi sau đó mới lo cho bản thân mình.

Bữa cơm chiều muộn màng hôm đó thật buồn. Ba tôi đi công tác xa, chỉ có hai mẹ con tôi và cô tôi. Tôi đã rên hừ hự ở trong mùng. Tôi nhìn lên bàn ăn, mẹ trệu trạo nhai từng hạt cơm và mắt cứ như dán vào tôi. Mẹ ăn một chén lấy lệ rồi lại để bàn tay của người lên trán tôi. Tôi đã cảm nhận không sai, bàn tay mẹ không mát rượi như ngày nào mà nóng bỏng như lửa. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, bắt tôi uống thuốc rồi sửa gối ngay ngắn. Mẹ khuyên tôi hãy ngủ để mẹ nấu cháo cho tôi ăn. Tôi vùng vằng và òa lên khóc. Khi tôi được lay dậy cũng là lúc đêm về khuya, mẹ ngồi đó trong ánh đèn dầu lửa trông cứ nhạt nhòa, mờ ảo. Mẹ nài nỉ tôi án cháo. Mùi thơm của cháo thật dễ chịu, nhưng sao mà miệng tôi đắng nghét, tôi chẳng muốn ăn tí nào. Bao nhiêu lần muỗng cháo của mẹ đến môi tôi, tôi đều quay mặt từ chối. Mẹ cứ kiên nhẫn thuyết phục răng đây là chén cháo ngon. Thật là chán khi mẹ không chịu buông tha. Tôi khóc rống lên …”Không…không…con không ăn đâu. Nếu ngon thì mẹ ăn đi. Mẹ đừng có ác với con như thế!”.

Mẹ cười: “ừ, thì cả mẹ con mình cùng ăn vậy. Mẹ ăn trước nhé”. Mẹ húp muỗng cháo cái soạt muốn tôi nghe thấy. Tôi lại ngoảng mặt khi muỗng ấy đến môi mình. Mẹ ngồi yên không động đậy, tay cầm chén cháo trong tay mà ngơ ngác và bối rối. Lại nài nỉ, lại từ chối. Lần cuối tôi đã vung tay vô ý và chiếc chén trên tay mẹ bay xuống sàn nhà vỡ choang, cháo bốc khói và lênh láng trên mặt đất. Tôi kéo mền co người lại, mặc mẹ muốn làm gì thì làm. Mẹ ngồi im như vậy rất lâu. Tôi lén vén mền thấy gò má của mẹ chảy hai dòng nước mắt. Vậy mà tôi vẫn lờ đi và ngủ thiếp từ lúc nào.

Sáng hôm sau, tôi đã đỡ. Tôi đòi cho tôi ăn. Cô tôi đưa lên cho tôi một tô cháo nóng hổi và thơm lừng. Những miếng thịt gà trắng trông đến là ngon. Khi cô tôi múc tô thứ hai thì tôi ngờ ngờ: “ủa mẹ giận mình hay đã đi chợ?”. Tôi hỏi cô tôi, thì cô nói nhỏ, giọng buôn buồn: “Mẹ bị cảm nắng, sốt rất cao đã đưa đi bệnh viện rồi!”.

“Mẹ ơi, mẹ ơi”. Tôi kêu rống lên thảm thiết, tôi đạp đùng đùng trên giường: “Ôi… mẹ ơi…” tôi như tuyệt vọng trong niềm hối hận vô biên. Tại sao tôi lại không nghe lời để rồi mẹ choàng áo mưa cho tôi mà để mẹ ướt? Tại sao tôi cũng không biết rằng mẹ đã sụt sịt cả tuần nay nhưng cũng không bỏ gian hàng để kiếm cơm gạo cho gia đình? Và trời ơi, tại sao tôi không biết khi người buông đũa trong bữa cơm, cũng như lúc người mớm cơm cho tôi từng muỗng cháo cũng là lúc con bệnh đã hành hạ người? ôi, tại sao tôi lại thờ ơ với bàn tay nóng hâm hấp của mẹ, làm sao tôi lại thờ ơ với dòng nước mắt bất lực của mẹ….

Chiều hôm đó, cô đưa tôi vào bệnh viện gặp mẹ,Mẹ đang được truyền nước biển. Tôi không cầm lòng được. Nước mắt rơi lã chã và tôi ngồi xuống chiếc ghế ở góc phòng khóc nấc lên. Các bác sĩ yêu cầu tôi dẫn tôi về…

Căn phòng nhà tôi khi vắng mẹ sao mà trống trải và ghê lạnh quá. Cô tôi an ủi tôi nhiều mà sao lòng tôi chẳng phút nguôi ngoai. Tôi thức giấc trong đêm khuya. Bát ngát tiếng côn trùng gieo vào, không gian điệu nhạc buồn não nề. Tôi khóc, tôi ân hận, tôi lắng nghe tiếng mưa đổ ngoài trời…Tôi nhớ tới  câu thơ ‘ Mẹ ốm’ của Trần Đăng Khoa và thầm nguyện ước:

Con mong mẹ khỏe dần dần

Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say…

Vài ngày sau mẹ tỉnh lại, nhìn thấy sự lo lắng của tôi, mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi mỉm cười nói: "Mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng nhé!". Chính sự trải nghiệm ấy đã khiến cho tôi trưởng thành lên nhiều lắm.

Có thể nói, đó là trải nghiệm mà tôi nhớ mãi. Cho đến bây giờ tôi cũng vẫn luôn tự trách mình ngày hôm đó đã không nghe lời mẹ, khiến cho mẹ phải dầm mưa cùng tôi.. Nó đã dạy tôi biết thế nào là vâng lời cha mẹ, biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình.

Bạn có biết?

Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!

Nguồn :

TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự lớp 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở, chúng ta được sống lại những kỷ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới. Hãy tận dụng cơ hội này để làm quen và hòa nhập thật tốt!

Nguồn :

sưu tập

Copyright © 2024 Giai BT SGK