Sáng nào cũng vậy, cứ bảy giờ sáng là em lại đi bộ từ nhà đến trường. Con đường từ nhà đến trường đã gắn bó và trở nên thân thuộc với em, dù có nhắm mắt, hình ảnh con đường vẫn hiện lên thật rõ ràng trong mắt em.
Con đường từ nhà đến trường rất ngắn, em chỉ đi bộ khoảng 15 phút là tới trường. Bầu trời trong xanh, không khí trong lành và dễ chịu. Ông mặt trời chiếu những tia nắng vàng khắp nơi. Gió đưa nhè nhẹ, đùa nghịch mái tóc em. Em tung tăng đến trường. Hàng cây dâu da hai bên đường tỏa bóng mát, che nắng cho em trong những buổi trưa hè nắng gắt. Đi dưới hai hàng cây râm mát, cái nắng của trưa hè không còn trở nên đáng sợ nữa. Và những buổi sáng sớm, nếu để ý kỹ em còn ngửi thấy mùi hoa dâu da xoan thoang thoảng thơm trong gió. Con đường đến trường trở nên đẹp hơn và đáng yêu hơn mỗi buổi sáng đến trường.
Dưới lòng đường, xe cộ cũng tấp nập qua lại. Các phương tiện đi lại như mắc cửi, ai cũng vội vã đi nhanh cho kịp giờ làm việc. Những âm thanh huyên náo phá vỡ đi sự bình yên và tĩnh lặng của con đường đến trường. Con đường giờ đây lại mang bộ mặt vui nhộn, tưng bừng.
Em luôn đi bộ trên vỉa hè. Vỉa hè cũng là một người bạn thân thiết của em. Ngày nào em cũng đi trên vỉa hè rộng và thoáng. Những viên gạch xanh đỏ được xếp thẳng hàng dưới chân em.
Con đường đến trường của em còn đi qua một cái bệnh viện. Mỗi khi đi qua, như một thói quen, em đều nhìn vào sân bệnh viện. Ở đây có bệnh nhân, bác sĩ và cả người bệnh nhà bệnh nhân nữa. Người đưa bệnh nhân đến khám thì có vẻ mặt lo lắng, người đến đón bệnh nhân ra viện thì lộ vẻ hân hoan.
Em cứ mải mê ngắm nhìn cảnh vật trên đường mà quên mất đã đến trường. Ngày nào em cũng đi trên con đường quen thuộc ấy. Nhưng mỗi ngày, em lại khám phá ra một vẻ đẹp của con đường. Con đường đã trở thành một người bạn thân thiết của em.
Mỗi lần nhớ về kí ức tuổi thơ là biết bao kỉ niệm buồn vui gắn bó với quê hương trong em lại hiện lên. Nơi đó có ngôi nhà nhỏ của em với cánh đồng lúa rộng, bằng phẳng luôn thơm ngát hương lúa – hương vị của đồng quê. Xa xa, là những rặng núi cao nhấp nhô được phủ lên màu xanh của núi rừng. Khi dịp nghỉ hè đến, em cùng các anh chị thường ra thả diều bên bờ sông. Dòng sông bên lở bên bồi, đã gắn bó ngàn đời với quê hương em, mang dòng nước ngọt lành làm tưới mát những ruộng lúa, nương dâu. Khác với thành phố là những tuyến đường tấp nập người qua lại, quê em là những con đường làng vắng vẻ, thấp thoáng mái nhà ngói đỏ xen với những khu vườn tươi xanh, ngập tràn bóng mát. Giờ đây, khi đã đi xa quê hương, em luôn háo hức được trở về nơi chôn rau cắt rốn, nơi đã nuôi dưỡng em khôn lớn trưởng thành.
Tiếng Việt là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc. Hãy yêu quý và bảo vệ ngôn ngữ của chúng ta, đồng thời học hỏi và sử dụng nó một cách hiệu quả!
Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều và chúng ta sắp phải xa trường lớp, thầy cô, bạn bè thân quen. Đây là năm mà chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hãy tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hãy tự tin và luôn cố gắng hết mình!
Copyright © 2024 Giai BT SGK